Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

Gối

Thú thật là từ ngày bon chen thêu thùa...tuy là tay nghề non nớt nhưng trong thâm tâm mình luôn nung nấu vài ba con đại bàng (chứ ko phải khủng long)...Nhìn mấy mẫu nhỏ nhỏ nhỏ, mình nghĩ..."làm mấy hồi"...vì nó quá đơn giản. Thế nhưng, đại bàng đâu hổng thấy, chỉ thấy ngổn ngang , dang dở...(hic...)
Còn ít ngày nữa Sunny vào năm học mới, chợt nhớ đến hai cái gối trên trường, chẳng biết mấy cô có giặt giũ gì ko...Mình thì lúc nào cũng muốn tự làm cho con, thời gian thì eo hẹp, bản thân lại nôn nóng...và nhờ chị Tanya mà có ý tưởng (ngại quá)!!!















và chính vì vậy mà hai cái gối này cũng mang đậm "màu sắc Tanya"!







Sunny thích lắm, rất hồ hởi. Hai ngày trước nhóc bệnh, tối qua lại sốt nên hôm nay được mẹ cho nghỉ học...miệng lúc nào cũng eo éo "con bệnh quá, con phải nghỉ học thôi"...Sau mẹ may xong hai cái gối, cô nàng nhanh nhảu: "con hết bệnh rồi, mai con mang gối đi học ha"
Tối. Có vẻ S đã khỏe vì ko thấy nóng, cũng đã bớt ho. Nàng chạy lên chạy xuống, giơ chữ M trước mặt mẹ:
- Cô mời bạn mẹ Quỳnh, chữ gì đây?
Mẹ đang xem TV, nói cho qua:
- Chữ M.
- Không phải, dạ thưa cô, chữ M!
(...?!!)
Và sau đó là...mẹ phải dẹp cái TV qua một bên để :Dạ thưa cô chữ...Q,L,U,...
Có lúc giả bộ khi con đưa chữ G:
- Mẹ hổng biết.
- Mẹ dở ẹt, chữ G, mẹ nhớ chưa?!
Biết mà, nàng đã học bảng chữ cái và số đếm từ lâu rồi...giờ thì lên mặt với mẹ đó.

Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Làm điệu

Mẹ Sunny rất tham lam, cái gì cũng muốn biết, cái gì cũng muốn học trong khi năng lực chỉ bé bằng hạt đậu đen. Từ ngày có mạng mẽo...từ ngày biết HTT...từ ngày dòm ngó rình rập "nhà" người ta...thì nhà cửa lại thêm bề bộn bởi tùm lum thứ mà mẹ Sunny tha về. Bày biện riết mà giờ đây ai cũng lắc đầu...bó tay. Ấy thế mà mẹ vẫn vui.
Mẹ luôn muốn tự tay làm những món đồ nho nhỏ cho con dù mẹ làm không khéo, không đẹp (ra chợ mua nhiều khi còn rẻ hơn mẹ làm vì để có một sản phẩm thì trước đó phải có vài ba cái phế phẩm)...kệ...quan trọng là mẹ thấy vui trong lòng.
Mẹ Sunny thật ra chẳng có tí nào sáng tạo...chủ yếu là bắt chước, học hỏi...nên toàn "chôm" ý tưởng này kia từ mọi người xung quanh...thế mà trong lòng cũng thấy hồ hởi vì...đã đem được cái từ nhà người ta về nhà mình một cách đàng hoàng...
Này là "băng-đô" cho con...cái này thích lâu rồi, càng thích dữ dội khi nhìn thấy nó trong nhà chị Kiwi nhưng vẫn chần chừ vì ngại xấu.
Mấy hôm vừa rồi coi bộ phim "Tìm lại hạnh phúc"...có cô bé mặt tròn tròn giống Sunny, diện toàn đồ đẹp và luôn cài "băng-đô"...mỗi ngày một kiểu cùng "tông" với trang phục...nhìn mà ham thích quá, vậy là mẹ hí hoáy liền...mà cũng chỉ nghĩ được bi nhiêu thôi!


Coi vậy mà mẹ Sunny cũng ko mấy tự tin...thấy cô bé đẹp, ăn mặc đẹp...trước khi làm món đồ ở trên cho con, mẹ đã mua cho con một cái cài tóc để thỏa mãn niềm vui của chính mình...

Chủ Nhật, 15 tháng 8, 2010

Trở lại Vũng Tàu

...nói là "trở lại" vì đây là lần thứ hai Sunny đi Vũng Tàu. Đúng ra hè năm nay nhà mình sẽ đi Nha Trang nhưng vì lý do sửa nhà, ba mẹ ko còn đủ kinh phí nên VT là lựa chọn hay nhất...VT chỉ cách nhà mình khoảng 2 giờ đi ôtô mà thôi.
Lần đầu tiên Sunny đi VT cũng là lần đầu tiên con biết thế nào là biển...khi con được 17 thángvà đây là phản ứng ban đầu: "eo ơi con sợ nước lắm!"





...ba làm nước vô mắt con kìa...






...còn bây giờ thì..."con ko lên đâu, con thích tắm mà..."


Chuyến đi này hoàn toàn ngẩu hứng...phương tiện: xe máy...gồm: gia đình nhỏ Sunny, ông bà ngoại, vợ chồng dì Ti, còn cậu Bi đi một mình





Và hai năm sau...2010
Lần này nhà mình ko đi xe máy nữa vì dì Ti bây giờ có em Boy...còn có ông bà Nội đi cùnng nên thuê ôtô đi cho khỏe...






Có lẽ Sunny là người ngâm mình dưới biển nhiều nhất vì...mọi người thay phiên nhau lên trông đồ thì con cứ...đòi tắm.Hậu quả là bây giờ da con đỏ rần...ran rát...
Mẹ đã đi Vt cũng nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên ghé đến Thích Ca phật đài...ngắm thành phố từ trên cao...và còn có một cái chuông gió làm kỷ niệm nữa nè (chỉ 10k thôi, giờ về rồi thí tiếc quá, sao mua có một cái à...!?!)

Gia đình nhỏ của mình thường chẳng có mấy dịp chụp chung, thường thì ba chụp cho mẹ hoặc mẹ chụp cho ba, hơn nữa tính ba S lại ko thích kiểu cọ...người khô khan ơi là khô khan!

Trên đường về lại nhà, đoàn "du lịch" của chúng ta còn ghé chùa Tòng Lâm, lạy phật, ăn cơm chay rất ngon...
Chuyến đi kết thúc tốt đẹp...bất ngờ một điều nữa là chú tài xế lái xe là một Phật tử, nghe nói nhà mình thích đi chùa là vui lắm...chú bảo thích đi bao nhiêu chùa cũng chở, chú ấy còn cho cả nhà xem 2 đĩa nhà sư thuyết pháp về công ơn cha mẹ đối với con cái...rất là xúc động!

Chủ Nhật, 8 tháng 8, 2010

HOA TRONG VƯỜN

Những bông hoa đầu tiên đã bắt đầu khoe sắc kể từ khi nhà mình sửa sang lại.

Đây là Bằng lăng với hai sắc trắng tím đan xen nhau...thoạt nhìn chưa kỹ thì khách nào cũng ngỡ là đào...


Lăng tiêu: mình chưa hề biết đến loài hoa này cho đến khi nhìn thấy ba trồng ở nhà...trồng rất dễ, chỉ cần cắt cành và giăm xuống đất. Và này cũng là kết quả cắt cành từ nhà ba mẹ qua...Cây nhà mình đã nở hoa, còn nhà ba mẹ thì toàn lá và lá...??!


Lan...lan tên gì thì mình cũng ko biết, chỉ biết đây là loại cũng khá thông dụng chứ ko phải thuộc hàng quý hiếm gì...mình thích lan vì nó lâu tàn và trồng lan thì ko sợ mấy con sâu xấu xí. Nhà mình có vài chậu lan...thỉnh thoảng có một hai cây ra hoa. hiện tại có đến bốn chậu đang trong quá trình đơm hoa...Thật là thích!

Còn đây là bông hoa mà mình yêu quý nhất...hiếm nhất...vì chỉ có một trên đời. Bông hoa này tuy có hơi bướng bỉnh chút xíu (nhìn trán vồ là biết liền á) nhưng rất tình cảm. Từ ngày có bông hoa này trong nhà, mình thấy rất hạnh phúc...cuộc sống của mình thật vui và có ý nghĩa...


Thứ Sáu, 6 tháng 8, 2010

Sunny đau chân!

Chiều qua mẹ đón con về...bình thường như mọi ngày.
Tối tối. Con bảo: "con mỏi chân quá!".
Con kéo con dê xuống cạnh võng mẹ nằm và bắt đầu nhúng nhảy. Mẹ nhắc con nhúng nhè nhẹ thôi nhé, coi chừng lại té đau. Sau một hồi mệt mỏi, con lại bước đi tìm những nguồn vui mới, mẹ thấy con đi cà nhắc, mẹ la..."con đi đàng hoàng coi,xấu quá"..."con mỏi chân lắm"...và mẹ bắt đầu chú ý...con đau, con ko đi thẳng chân được...
Càng về khuya tình hình có vẻ trầm trọng hơn, con đứng lên ngồi xuống cũng xuýt xoa...rồi làm nũng"con đau chân lắm, mẹ cõng con đi".
Sáng. Con ko để thảng chân đau...nỗi lo từ tối hôm trước tăng lên gấp bội...mẹ gọi diện cho Ông ngoại mà nước mắt chực trào ra.Mẹ sợ.
Ông ngoại đưa 2 mẹ con đi SG,chạy như bay...Bs bảo chắc là đau cơ...kê toa...mua thuốc và bay về nhà
Bây giờ con cũng chưa hết đau...đến tuần sau mà ko hết thì phải quay trở lên xét nghiệm máu, đến tuần sau mà ko hết thì phải nghĩ đến cái gì đó nguy hiểm hơn...
Cầu mong con chóng khỏe...