Thứ Tư, 22 tháng 6, 2011

Hè mát...ngọt!

Đồng hồ trái cây...vừa lấy về...và sẽ đem tặng một chị đồng nghiệp.



Số là em họ của S đến tuổi đi nhà trẻ, bà ngoại giữ ở nhà cực quá, hắn là con trai nên quậy hết biết, cả nhà bàn bạc đưa hắn đi trại "đào tạo nhân cách"...Ở cái tp BH này, trường "ngon" một tí thì vô khó lắm, họ tuyển có 60 em thui, may mà chị bạn đồng nghiệp có quen biết, gởi hồ sơ giùm, họ xếp lên đầu tiên...Hôm dự tuyển mẹ hắn chỉ cần ra ngồi chờ gọi tên, đóng tiền đi học thôi (có quen biết thì...nghe người ta nói có người lót dép ở cổng trường từ 4, 5 giờ sáng để xí chổ đầu tiên).
Mẹ Sunny nghĩ là mình rất nên có gì đó để tỏ lòng cảm ơn chị ấy...bức này rất nhanh...

Hôm trước mua bức tranh vẽ KTS, người ta khuyến mãi thêm cái này







@Kiến con: đồng hồ là em thêu chữ thập đó chị, xong rùi đặt người ta đóng khung chị à!

Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2011

Có một núi Thái Sơn

Mấy hôm rồi nghe S ê a..."Công cha như núi Thái Sơn..."...
Mình có một núi Thái Sơn để làm chổ dựa...
...Hồi xưa, nhà nghèo...chẳng bao giờ mình quên được nồi cơm độn khoai lang...chẳng quên được cảnh ba đứa con nhỏ cứ tranh nhau giành ăn khoai (ngon ngọt quá) còn ba mẹ thì nghẹn ngào...rồi sau đó nồi cơm độn được thay bằng cơn đỏ (hổng hiểu gạo gì, chỉ nghe mẹ bảo là gạo đỏ...hạt lấm tấm đỏ, nấu ra cơm hồng hồng...gạo đó rẻ nhất...thi thoảng mẹ thay cơm trắng, ăn sướng ghê...
Trong suy nghĩ mình ba là người rất tài giỏi...nhưng không gặp thời...
- Tốt nghiệp 12, ba đi lính (giờ người ta gọi là lính Ngụy)...ba học lái máy bay nhưng do mắt cận nên chuyển sang học bảo trì...được sang Mĩ học mấy tháng, cũng tính chuyện ở lại nhưng thương cha mẹ già...Sau này mình được giới thiệu vào Đảng nhưng vì cái lý lịch mà được sưu tra hơn 4 năm...ba cứ hỏi hoài, nhưng thật tâm mình ko ham cái vụ này, chẳng qua nhà trường bảo thì làm, từ chối thẳng thì kỳ...người ta cứ nói ra nói vào...vì lí lịch mình ko đẹp...
- Ba làm công nhân trong một xí nghiệp nhà nước, có năng lực nên làm tổ trưởng...được giới thiệu đi học tập ở Tiệp nhưng cũng vì lí lịch mà ko được xét duyệt...chán...ba xin nghỉ ...Mình nhớ mãi cảnh mẹ khóc năn nỉ ba đừng bỏ việc ...suy nghĩ của người phụ nữ và đàn ông luôn luôn khác.
- Từ ngày nghỉ làm, cuộc sống khó khăn hơn, chị em mình ít gặp ba hơn vì ba làm tận Lâm Đồng, có khi theo xe gỗ về trong đêm, sáng ra ngủ dậy đã chẳng thấy ba đâu. Ba yêu thích công việc và mội trường làm việc mới...ba thấy cả một chân trời tốt đẹp phía trước dù hiện tại khó khăn...nhưng công ty phá sản, ba cặm cụi dán bố thắng ở bên đường...
- Ba mang ơn một người_Ông Giám đốc...trong 1 buổi thăm công nhân, ông đến hỏi mẹ về công việc hiện tại của ba rồi bảo mẹ nhắn với ba hãy quay về nhà máy, công việc cũ, chức vụ cũ vẫn chờ ba...đó là năm 1991_ nhà nước đẩy mạnh mở cửa đón các nhà đầu tư, một người bạn cũ rủ ba ra làm cho công ty nước ngoài với mức lương hấp dẫn nhưng con chim đã sợ cành cong...Ba làm việc cật lực đêm ngày. Sau giờ tan ra, ba làm thêm_kéo củi. Củi cao su người ta đổ đống ngoài bãi cần được kéo vào lò để nung gạch...mỗi ngày ba làm 2 tiếng, cong lưng kéo nặng, mồ hôi đầm đìa.Giờ thấy dáng ba khòm lắm, chắc tại hồi đó...
- Nhà máy mở thêm xưởng mới tít BD...người ta hô hào những công nhân tình nguyện ...ba luôn có hoài bão và ước mơ, ba xung phong đi đầu...buổi đầu thiết lập lắm gian nan, nhưng khi mọi thứ vào guồng thì người ta gạt ba qua một bên vì lí do cần tạo điều kiện cho lớp trẻ, từ Tổ trưởng sản xuất, ba trở thành người dọn vệ sinh...rồi dứng đầu trong danh sách nghỉ dôi dư theo nghị định 41 của chính phủ...không hưu vì ko đủ năm đóng bảo hiểm XH...
- Ba chạy quanh kiếm việc làm vì nhà cũ bị giải tỏa...(ai cũng biết tiền đền bù giải tỏa)...ba xây nhà mới (ba nói đó là công sức cả đời ba mẹ_cứ nhớ lúc bé, mình vẫn hay nghe mấy dì kêu ba là ông trùm sò...tui con nít trong xóm cũng thế...mà ba cũng chẳng bao giờ cho tiền mấy chị em mình tiêu như tụi con nít khác, ba cũng cấm mẹ làm ko được cho tiền bọn mình...mà mấy chị em mình cũng chảng bao giờ quan tâm đến việc ấy, ghét lắm khi nghe ai nói xấu ba)...
- Mình lấy chồng, không có nhà nên ở chung với ba mẹ, ba thay đổi rất nhiều, bỏ bớt những thói quen xấu vì có con rể. Rồi mình mua đất, ba vét hết những đồng tiền có được khi nghỉ làm cho mượn, ba chạy lo giấy tờ đất để mình ko tốn tiền thuê dịch vụ. Mình xây nhà. Ba chạy đôn chạy đáo mua vật liệu, thuê thợ, trông coi...lúc nào ba cũng nói: chỉ cần con sống hạnh phúc...Mình sinh con...con 7 tháng đi làm phải gởi người ta giữ giùm, nó ốm yếu quá, chồng mình xót con nên tính chuyện mình nghỉ làm trông con nhưng ba ko cho, ba bảo dù thế nào con cũng phải đi làm, lương thấp cũng được...dứt khoát ko được nghỉ việc. Ba ở nhà giữ cháu (mẹ thì phải ráng làm cho đủ tuổi hưu...chí ít sau này đỡ làm phiền con cái và cc2n lo thêm phần ba nữa)
- Đối vớ mình, ba thật vĩ đại. Ngày xưa ba ghét nhất là con nít chạy quanh trong nhà, rờ cái này, phá cái kia; ngày xưa ba dạy học chị em mình, chỉ nói đến câu thứ ba là đã bị cú u đầu; ngày xưa ba hét một tiếng là đám con nít trong xóm còn im thin thit nói chi bọn mình...mà ngày nay ba ở nhà hát ru, tắm cháu, đút cơm mà ko la mắng lớn tiếng...nhiều món đồ chơi cất trong tủ kính nhiều năm, chẳng cho ai đụng tới thì lại mang ra dụ cháu, lỡ tay làm hư...cũng ko sao...
- Ba giữ S tròn 3 tuổi, cháu đi mẫu giáo còn ông ngoại đi làm. Ba làm cho một trường dạy ngoại ngữ và ba yêu thích công việc này vì ba được làm việc, được giao tiếp, được thể hiện năng lực và luôn luôn phấn đấu dù chỉ là ông bảo vệ...Vốn tiếng Anh khá tốt, ba được các GV bản ngữ yêu mến, nhân viên nhà trường khâm phục, tụi học viên kính trọng...Bọn mình rất hãnh diện về ba!!!
- Ba thương mẹ và lo cho gia đình. Ba chẳng khi nào quên ngày sinh của mẹ và các con, các chấu, sinh nhật lễ tết gì cũng phải tổ chức nho nhỏ...(đến những cô giáo người Mĩ còn phải trầm trồ khi thấy trên xe ông lủng lẳng quà ngày giáng sinh)


Không biết đến khi nào bọn nhóc mới nhận ra ông ngoại của chúng là ông già Noel?

Đàn ông Nhâm Thìn không gặp thời...ba bảo ba chỉ là rồng đất...Nhưng mình tin vào hậu vận...bọn mình luôn cố gắng để ba mẹ yên vui tuổi già. Xưa ba mong ước con cái đừng phải làm việc vất vả, nặng nhọc như ba mẹ...cũng như mẹ nói: mẹ không biết chữ nhưng con của mẹ thì ko được mù chữ!

Đồ mới

Dì Ti "lượm" được một mảnh vải nhỏ, thảy cho mẹ và bảo mẹ may gì đó cho S. Vải nhỏ, màu nhã nhặn nên mẹ thìch...nhìn hoa văn có sò, cái neo là cảm nhận được mùa hè biển gọi rùi.
Lần này may áo cho con mẹ cũng cẩn thận lắm vì sợ hư mất miếng vải...và lúc cắt cũng có sai lầm trong tính toán nên phần thân áo mẹ phải thay bằng vải màu trắng...
Chiều con đi học về, mẹ tắm rửa và thay đồ cho con...rồi rủ con ra trước nhà chụp hình (hi hi)




Được cái là S còn nhỏ, thấy cái gì mới cũng vui, chẳng biết chê bao giờ...nhỏ cứ hỏi mẹ "sao mẹ may đồ cho con?"..."sao mẹ thương con vậy..."
- Ừ...mẹ thương con nhất mà...

Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011

Ở nhà "hai mình"!

hổng hiều sao ko vào "còm men" để 888 được...???
Hôm nay ba S đi công tác, thế là hai mẹ con mình sẽ có mấy đêm ngủ một mình rồi...Ba bảo mẹ nhờ bà ngoại qua ngủ cho đỡ sợ, nhưng mẹ thì sợ ngoại lạ nhà, ngủ hổng được thì tội nghiệp ngoại lắm!
Đây ko phải là lần đầu tiên mẹ con ở nhà một mình, thi thoảng ba có tiệc ở SG, nhậu nhiều nên mẹ ko cho ba về, ngủ ở nhà Bác T cho an toàn...có khi 12 giờ khuya lại thấy ba lò dò về...vì ba bảo ở nhà bác T ko ngủ được, nhớ nhà...Nhưng hôm nay là lần đầu tiên mẹ con mình phải ở "hai mình" tới ba đêm lận...cũng thấy sờ sợ...
...hổng biết ba đi công tác có ngủ được ko ta...???