Thứ Sáu, 5 tháng 3, 2010

...cầu mong...

Chiều thứ tư, nghỉ làm, mẹ nấu cơm canh rồi đi cùng ông ngoại lên bv thăm cô nhỏ...Khác với hình dung của mẹ, ông N có vẻ lạc quan nhưng bà N thì lặng lẽ và ít nói, bà chỉ nằm, im lặng và lắng nghe...Cô nhỏ đang nằm ở phòng "hồi sức sơ sinh", một ngày chỉ được thăm hai lần, đi từng người một và phải mặc trang phục theo yêu cầu của bv vì nơi đó vô trùng. Lúc bà N vào thăm rồi trở ra, bà khóc...điều đó cũng thật dễ hiểu vì cô nhỏ là tất cả hạnh phúc của bà bấy lâu nay, kể từ khi mang thai và sinh ra cô nhỏ...và thật đau dớn khi người mẹ ấy nhìn thấy con mình nằm bất động, phải thở cùng với sự hỗ trợ của máy móc. Mẹ nói với cô nhỏ rằng "em phải thật sự cố gắng thật nhiều, giờ đây, tất cả mọi người đều trông và sự nổ lực của chính em đấy..." có lạ ko nhỉ, cô nhỏ chỉ là một đứa bé sơ sinh 16 ngày tuồi, đứa nhỏ ấy có hiểu gì ko...Mẹ thật sự ko cầm được nước mắt. Cô nhỏ của con, theo đúng vai vế là em của mẹ, nhưng cô ấy đáng tuổi là con của mẹ, mẹ đặt mình vào tình cảnh của người mẹ...rất đau xót con à!!!
Làn da của cô nhỏ vẫn trắng hồng như lúc mới sinh...xung quanh toàn là các loại dây, ống, máy móc...thở đều...mắt nhắm nghiền...thỉnh thoảng cô cựa quậy, nhăn mặt ...(ba nói rằng đó là điều tốt vì cô nhỏ có phản ứng, tức là có tiến triển...)
Lúc mới vào bv trong SG này, cô nhỏ bị suy hô hấp nghiêm trọng nhưng bệnh viện ko còn máy hỗ trợ, vì thế mà nhiều người đã được huy động để thay phiên nhau bóp "bong bóng" truyền ôxy...ba nói rằng, suốt 3 giờ ngồi đấy, nhìn cô nhỏ, nhìn những bệnh nhi sơ sinh xung quanh, ba thấy thật vô lý khi mà cầu mong con trai hay con gái...chỉ cầu cho những đứa trẻ sinh ra đều lành lặn và khỏe mạnh là hạnh phúc nhất đời.
Đên giờ này, bs thông báo rằng vấn đề hô hấp của cô nhỏ đã ổn, sắp tới cô nhỏ có thể thở thường mà ko cần máy. Nhưng kết quả chụp CT não ko tốt lắm, chưa thể kết luận và còn theo dõi thêm.
Giờ đây chúng ta đều trông cậy vào tài năng và sự tận tình của báo sĩ...mong có một phép màu...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét