Thứ Tư, 24 tháng 2, 2010

Chào năm mới...2010!!!

Khi quay trở về nhà, mẹ đã dự định viết lại thật nhiều những niềm vui của mình về mấy ngày nghỉ tết vừa qua, nhưng quả thật mẹ cũng ko thể bói đâu ra thời gian khi mà có quá nhiều việc cứ cuốn mẹ trôi đi...bây giờ ngoảnh lại thì...mất đâu rồi sự hứng khởi lúc ban đầu...
Tết năm nay trời nóng...ở DL cũng thế, chẳng cần áo đôi áo ba, đêm đêm con cựa quậy, khó chịu...ba phải mở quạt cho con được yên giấc. Con đã lớn nhiều, con đã có thể chơi đùa với các chị, hát vang những bài hát yêu thích nên mẹ cũng ko còn chăm con vất vả, chỉ có một việc là con ăn chán quá, trong đầu mẹ lúc nào cũng căng thảng và lo lắng, bởi con sắp lên ba nhưng thể trạng nhỏ nhắn như đứa trẻ mới 2 tuổi...bé cún nhà dì Thanh đã cao bằng con rồi...
Hai hôm nay con lại bệnh, sốt rất cao...ăn ko tiêu...và...nhìn con xanh xao, gầy gò mà mẹ buồn và thương quá!!!

Thứ Ba, 9 tháng 2, 2010

Tạm biệt năm cũ...mừng đón năm mới!

...Sắp tết rồi...đường phố tràn ngập sắc hoa, người người tấp nập, hối hả...đâu đó thoang thảng mùi mứt nhà ai...
mẹ cũng có tham vọng làm mứt nhưng sau mẻ mứt tắc thất bại, chán quá nên mẹ ko thèm làm lại, hôm qua ra chợ thì lại nảy ra ý định...mứt thơm xoài, sau khi trộn đường, mẹ cứ cho vào lò viba luôn, thế là xong...chắc là được!
Cứ tưởng việc chuẩn bị hành lý xong hết rồi vì vali cũng đã chuyển lên SG, thế mà ság nay mẹ vẫn còn một đống việc...làm một vòng siêu thị, về nhà lại tiếp tục sắp xếp, dọn bàn thờ...chẳng thế mà ba S bảo rằng tết này hai mẹ con xí xon quá...
Đây là cái tết thứ ba mẹ không được ăn tết cùng ông bà ngoại, là cái tết mà ko có những món ăn quen thuộc của người miền Nam (vì phong tục người Huế khác, ở nhà ông bà Nội cũng khác, thậm chí có món dưa kiệu đó, nhưng nó cũng ko giống của bà ngoại làm; vì gia đình nhỏ của mình cũng ko ở nhà nên mẹ cũng ko làm...lúc trở về nhà chúng ta thì tết cũng hết rùi!!!)Nhưng nói như ba cũng đúng, cả năm chúng ta đã ở cạnh ông b2 Ngoại rồi, thì một vài ngày với ông bà Nội cũng có là bao...tuy nhiên, mẹ cũng tiếc tiếc một chút xíu...mẹ thích đi ngắm chợ hoa...dọn những món ăn mình thích, ba người mình cùng nắm tay đi chơi công viên...năm nay con đã lớn...con sắp ba tuổi rồi. Ba hứa là lần này sẽ đưa mẹ con mình đi chợ hoa ngoài BMT...(nhưng chắc là ngó thôi chứ ko mua vì...đường xa, hành lý khệ nệ...)
Tối nay lên xe về quê...S sẽ có một đêm dài lắm đây!
CHÚC MỪNG NĂM MỚI TẤT CẢ MỌI NGƯỜI, CHÚC CHO TẤT CẢ CHÚNG TA CÓ MỘT NĂM MỚI NHIỀU SỨC KHỎE, TRÀN ĐẦY NIỀM VUI VÀ HẠNH PHÚC!!!

Thứ Hai, 8 tháng 2, 2010

Còn nhớ tối hôm thứ bảy, hai mẹ con mình ngồi xem "Như chưa hề có cuộc chia ly"...nước mắt hòa cùng niềm vui với những người may mắn tìm được thân nhân sau bao nhiêu năm tưởng chừng vô vọng. Rồi hôm qua, đọc một bài báo về sự hy sinh của những chú công an ở Hòa Bình trong khi đang làm nhiệm vụ...họ ra đi trong sự bàng hoàng, đau đớn của gia đình mà...lòng ko thể cầm được nước mắt. Cuộc sống...hãy luôn quý trọng cuộc sống, hãy biết trân trọng những điều nhỏ nhặt nhất trong cuộc đời mình!
Tối...mẹ ôm con và cảm thấy mình thật hạnh phúc!

Chiều nay, trường mẹ trao học bổng "tấm áo mùa xuân" cho 3 hs nghèo vượt khó...trong đó có cô bé học trò lớp mẹ... thật là hồi hộp, mong chờ được nghe tên cô bé xướng lên...mừng vui quá và hẳn là cô bé ấy cũng thật là sung sướng. Nhìn cái dáng gầy gầy của cô bé ấy, mẹ thấy thương gì đâu, thế nhưng mẹ chảng dám hỏi gì nhiều, chỉ sợ chạm vào lòng tự trọng!Thế mới thấy câu nói "nhìn lên mình ko bằng ai, ngó xuống ko ai bằng mình" thật có lý...

Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2010

túi



Sáng sớm mẹ xách một mớ vải qua ngoại, chui vào phòng có cái bàn máy may, bà ngoại nhăn mặt liền "lại bày nữa" (hic...ở nhà ko ai biết may đồ mà ông ngoại sắm máy may, để đó thêm phí, có người rờ vô mà cứ la hoài à...)hì hà hì hụi thì cuối cùng cũng xong. Đơn giản quá, dì Ty kêu sao nó giống túi thầy tu, còn bà ngoại thắc mắc rằng toàn bướm đen ko thôi...Mẹ thấy mẫu túi này trên mạng, nhìn hay quá nên bắt chước, ai dè...hổng thấy khen miếng nào hết, chỉ có S là tíu tít "hoa nè mẹ, bướm nè mẹ"
Qua tết mẹ đi học, mẹ sẽ dùng cái túi này để đựng sách vở, mà toàn màu đen, hổng biết có xui ko ta...suy nghĩ, suy nghĩ...

Thứ Năm, 4 tháng 2, 2010

thương lắm!

Hà hà ...thịt chà bông ngon quá (tự khen ...mà đến giờ này chỉ còn có một nửa thôi ...)
Mẹ không cho nhóc đi khám bệnh nữa vì bs bảo con hết rồi, thế nhưng trong lòng cũng phập phồng lắm vì còn ít bữa thôi nhà mình sẽ về Nội ăn tết, mà ở đó lạnh lạnh, ko biết có sao không đây?!?
S biết không, trong trường học, hễ mà ở lớp học nào đó, có một học sinh"cá biệt" bị gv đứng lớp đuổi ra ngoài (vì bực bội, tức giận mà ko có quyền đánh hs) thì người ta sẽ bảo là gv bất lực (và như thế là gv đó chưa được hay lắm!?!); còn ở nhà, khi cha mẹ cầm roi đánh con mình vì ko biết nghe lời thì cũng có nghĩa là...cha mẹ đã bất lực trước con cái...Mẹ cũng rất trăn trở, ở tuổi lên 3 con cực kỳ bướng bỉnh và lì lợm, mẹ cũng cố gắng dùng lời ngon ngọt, dỗ dành, khuyên nhủ...nhưng vẫn có một số trường hợp ko thể kềm chế cơn nóng giận...mẹ đánh con vì con ko nghe lời mẹ khi đi đến phòng khám bs, con leo trèo, đòi khám trước khi chưa tới lượt mình, ăn vạ...về đến nhà ko chịu chào ông bà ngoại, cứ lườm lườm bỏ đi, ai kêu cũng gạt phắt đi ...Mẹ đưa con về nhà, làm cho một trận...mẹ bắt S úp đít xuống cho mẹ đánh một roi cảnh cáo, mẹ bắt S ngồi khoanh tay một mình trong khi con rối rít xin lỗi và muốn được ôm mẹ. Thật sự, trong lòng mẹ buồn biết bao, chẳng lẽ là...
Hôm nay, S đã rất giỏi, ăn được một chén đầy trong bữa chiều (thiệt là hiếm hoi)...lúc ở nhà ông Ngoại, khi mọi người ăn uống xong, mẹ dọn rửa chén bát thì con cũng chạy loanh quanh dọn hũ ớt, chén tương, dĩa bún, ly nước...từng thứ một...cứ như một chú kiến nhỏ, chăm chỉ tha từng hat gạo, từng hạt gạo về tổ...thương lắm!!!