Thứ Năm, 4 tháng 2, 2010

thương lắm!

Hà hà ...thịt chà bông ngon quá (tự khen ...mà đến giờ này chỉ còn có một nửa thôi ...)
Mẹ không cho nhóc đi khám bệnh nữa vì bs bảo con hết rồi, thế nhưng trong lòng cũng phập phồng lắm vì còn ít bữa thôi nhà mình sẽ về Nội ăn tết, mà ở đó lạnh lạnh, ko biết có sao không đây?!?
S biết không, trong trường học, hễ mà ở lớp học nào đó, có một học sinh"cá biệt" bị gv đứng lớp đuổi ra ngoài (vì bực bội, tức giận mà ko có quyền đánh hs) thì người ta sẽ bảo là gv bất lực (và như thế là gv đó chưa được hay lắm!?!); còn ở nhà, khi cha mẹ cầm roi đánh con mình vì ko biết nghe lời thì cũng có nghĩa là...cha mẹ đã bất lực trước con cái...Mẹ cũng rất trăn trở, ở tuổi lên 3 con cực kỳ bướng bỉnh và lì lợm, mẹ cũng cố gắng dùng lời ngon ngọt, dỗ dành, khuyên nhủ...nhưng vẫn có một số trường hợp ko thể kềm chế cơn nóng giận...mẹ đánh con vì con ko nghe lời mẹ khi đi đến phòng khám bs, con leo trèo, đòi khám trước khi chưa tới lượt mình, ăn vạ...về đến nhà ko chịu chào ông bà ngoại, cứ lườm lườm bỏ đi, ai kêu cũng gạt phắt đi ...Mẹ đưa con về nhà, làm cho một trận...mẹ bắt S úp đít xuống cho mẹ đánh một roi cảnh cáo, mẹ bắt S ngồi khoanh tay một mình trong khi con rối rít xin lỗi và muốn được ôm mẹ. Thật sự, trong lòng mẹ buồn biết bao, chẳng lẽ là...
Hôm nay, S đã rất giỏi, ăn được một chén đầy trong bữa chiều (thiệt là hiếm hoi)...lúc ở nhà ông Ngoại, khi mọi người ăn uống xong, mẹ dọn rửa chén bát thì con cũng chạy loanh quanh dọn hũ ớt, chén tương, dĩa bún, ly nước...từng thứ một...cứ như một chú kiến nhỏ, chăm chỉ tha từng hat gạo, từng hạt gạo về tổ...thương lắm!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét