Thứ Năm, 15 tháng 4, 2010

khoảng lặng!


...Tính đến hết tuần này, con đã đi học dược hai tuần rồi...thực học 8 ngày...như thế cũng có thể xem là thành công rồi.
Con bệnh, sốt chỉ một ngày thôi, con sổ mũi, hoc...đỡ bệnh là có thể đi học lại, mang theo thuốc đến trường nhờ cô cho uống. Mẹ mừng...vì mẹ vẫn còn sợ cảnh nằm viện của con trước đây, sau ba ngày đi học, để rồi sự sót xa ấy đã cho con tiếp tục ở nhà đến bây giờ. Mẹ biết, con gái đã cố gắng rất nhiều rồi!
Sáng sáng con ngủ dậy rất sớm...khóc tỉ tê...bây giờ thì con ko đòi ở nhà nữa nhưng con yêu cầu mẹ phải "đến lớp, ngồi ghế số 10, màu đỏ với con". Dẫu biết rằng ko được nói dối con nhưng vì tất cả lời giải thích đều ko được con chấp nhận, mẹ đành thỏa hiệp, ậm ừ cho qua...để con thôi ko khóc nữa.
Sáng nay con bước vào lớp mà không cần mẹ bế trên tay, ánh mắt con buồn nhưng không ngấn nước, con chào cô, thưa mẹ...con hụt hẫng, tiếc rẻ, rụt rè nên ko còn lôi kéo và nài nỉ mẹ ngồi ghế...con an phận để mẹ quay lưng bước đi, con đang chấp nhận sự thật và ko khóc.
Sáng nay con mặc áo đầm bằng nhung, màu hồng rất đẹp (mà hình như cái gì của con mẹ đều thấy đẹp cả)...ra ngoài cửa cổng rồi mà mẹ vẫn con nghe con trả lời "áo đẹp mẹ mua cho con"
Từng ngày, từng ngày trôi qua mẹ thấy con tiến bộ. Từng ngày, từng ngày trôi qua con cũng đang trưởng thành lên rất nhiều và cố gắng hòa nhập vào một nếp sống mới. Giờ ngủ của con là 7 đến 8 giờ thay cho 10 giờ khuya lơ khuya lắc trước đây. Con ăn nhanh, khỏe, ít ngậm...Bao nhiêu đó thôi cũng làm mẹ phấn chấn. mẹ biết con đã rất nổ lực và cố gắng!
Vài ngày trước đây mẹ đã khóc rất nhiều, vì một nỗi sợ hãi mơ hồ nào đó trước sự biến đổi tâm sinh lý của con...con bỗng trở nên lì lợm, hung tợn...con chẳng sợ mẹ la vì con sẵn sàng hét lại thật to, con chẳng sợ bị mẹ đánh vì con sẵn sàng đánhtrả lại mẹ hoặc chạy vòng quanh đầy thách thức...con làm theo ý mình, la hét, đạp phá nếu ai đó làm phật ý con...Mọi việc có vẻ như vượt quá sự chịu đựng của mẹ...là lấy hết cả sự bình tĩnh vốn có...mẹ giận dự, buồn rầu, thất vọng và...nhìn lại, tìm hướng tháo gỡ những khúc mắc và nỗi sợ hãi của chính mình.
Mẹ đọc nhiều bài viết của các chuyên gia tâm lý lứa tuổi mẫu giáo...mẹ tìm hiểu thực tế thông qua các cô bạn đng nghiệp_những người đi trước đã qua trải nghiệm thực tế...và nói như các nhà tâm lý..."khủng hoảng tâm lý trẻ lên ba"
Và mẹ bắt đầu thay đổi (trước khi muốn người khác thay đổi, hãy thay đổi chính mình)...nhưng ko thể nhanh và chính xác như sách vở vì dẫu sao mẹ cũng là con người hiện hữu bao nhiêu là hỉ nộ ái ố của trần thế...nhưng vẫn cố gắng kìm chế...mẹ bắt đầu nói chuyện nhiều hơn với con tuần lộc (mà con thì cứ quyết định gọi nó là dê_mẹ thấy giống tuần lộc mà), gấu bông để nêu gương cho con, mẹ chọn cho con một tuyển tập truyện cổ tích...mẹ kiên quyết trước những điều thái quá và châm chước trước những điều bình thường, tự nhiên...của con.Câu chuyện đầu tiên mẹ đọc cho con nghe là Sự tích chòm sao hùng tinh...mẹ đọc trong lúc con đang giãy nảy đòi bật karaoke, gào thét cho thỏa thích chứ ko phải vì quá mong muốn được hát....Đúng ra là đọc cho gấu nghe thôi...nhưng con im bặt và lắng nghe dù trong lòng còn tức tối lắm...hễ khi mẹ im lặng là con lại bắt đầu la hét...mẹ cứ đọc cho hết câu chuyện khi mà việc chuẩn bị thức ăn vẫn còn đang dở dang trên bếp...Thế là con nhớ mãi một chi tiết...có cô bé rất ngoan, thương mẹ, đi lấy nước cho mẹ uống...
Mọi việc vẫn còn đang ở phía trước, và tất cả chúng ta...những thành viên trong gia đình nhỏ này vẫn từng ngày cố gắng để cuộc sống hạnh phúc hơn...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét